Thứ năm, Tháng mười một 28, 2024

Bỗng dưng ta lớn

TRUNG THÀNH -

Hồi ở quê, suốt ngày chỉ biết cắp sách đến trường, chơi đùa cùng lũ bạn mà chẳng lo đến chuyện tiền nong hay suy nghĩ về ngày mai, bởi tất cả mọi việc ta đều trông chờ vào ba mẹ. Giờ lên thành phố trọ học, xa nhà, xa quê, bỗng dưng ta thấy mình lớn hơn, trưởng thành hơn!

Lên phố thị học, không có ba mẹ bên mình, mọi chuyện đều phải tự ta lo liệu lấy. Sáng chẳng ai gọi dậy, chiếc đồng hồ báo giờ trở nên vô tác dụng, ta đành phải nhờ vào sự quyết tâm dữ dội của bản thân mình. Tối, chẳng cần ai nhắc nhở mà phải tự mình đi ngủ sớm cho đúng giờ vì sức khỏe, kẻo bệnh ba mẹ quê nhà lại lo hơn. Mà thức cũng chẳng biết làm gì khi căn phòng trống rỗng, không ti vi, không máy tính, cũng chẳng có máy thu thanh… Những ngày cuối tháng, ba mẹ “viện trợ” chậm trễ, ta phải vay mượn bạn bè, làm thêm để có tiền trang trải. Nhớ lại thời ở quê, việc gì cũng chìa tay xin tiền ba mẹ, mặc dù có những thứ vô bổ chẳng cần phải mua. Ba mẹ đáp ứng nhu cầu thì mặt tươi rói, nhưng hễ ba mẹ chậm trễ một chút là ta nhăn nhó giận hờn. Giờ đi làm phục vụ, bán hoa tươi, quà lưu niệm… mới thấy ba mẹ ta làm ra đồng tiền cực quá, thấy thương ba mẹ mình quá! Cả nhà chỉ trông chờ vào cánh đồng hoa màu chưa được hai công đất. Những tháng trúng mùa, mẹ gửi tiền lên sớm. Còn vụ mùa thất bát, mẹ chạy đi mượn khắp nơi để cho ta yên tâm ăn học. Vậy mà trước đây ta nào có nhận ra!

Chuyện ăn uống cũng chẳng được sung sướng như khi ở quê nhà. Hình ảnh nuốt vội cơm nguội, nhịn đói luôn thường trực vào mỗi sáng đến lớp của sinh viên xa quê. Buổi trưa, sau giờ tan học, ta phải đạp xe hỏa tốc về phòng, không quên ghé chợ mua ít thực phẩm để làm vội bữa cơm trưa. Mâm cơm chẳng có gì ngoài ít thịt hoặc cá và rất nhiều… rau xanh. Thực phẩm vơi dần vào những ngày cuối tháng, vậy mà miệng vẫn cảm thấy ngon, thấy no lòng. Nhớ lại trước đây, mỗi sáng mẹ đều phát tiền ăn sáng nhưng vẫn không hài lòng, cố vòi vĩnh để được cho thêm. Trong mỗi bữa cơm gia đình, lúc nào cũng chê mặn, nhạt, làm ba mẹ phải quay như con thoi. Có những ngày mâm cơm nhạt thếch, giận bỏ bữa, mẹ phải chạy vội ra chợ gần nhà để mua thức ăn khác bổ sung thêm. Ngẫm lại ta thấy mình “tội đồ” quá!

Xa quê, bỗng dưng ta thấy thèm cảm giác được quây quần bên gia đình đến lạ! Hồi trước, cứ đến dịp lễ tết là ta lại bỏ nhà đi chơi cùng lũ bạn, trốn cái không khí chán ngấy, ngột ngạt ở nhà. Cả nhà sum họp đủ mặt, nói cười vui vẻ, chỉ thiếu mỗi mình ta. Ta ham chơi đến nỗi lần nào có mặt bà nội là bà lại trách móc: “Dạy con kiểu gì mà tết nhứt không sum họp cùng gia đình, cứ đi long nhong mãi”. Giờ đây, muốn tìm lại hình ảnh ngày xưa sao khó quá, ông bà nội ta đã qua đời!

Con người thường là thế, hạnh phúc trong tay không biết nâng niu, trân trọng. Để đến khi thời gian trôi qua chóng vánh, hạnh phúc rời xa mình, lúc đó mới thấy thương, thấy nhớ, thấy tiếc hùi hụi. Ta cũng thế, sống trong cảnh ấm êm cứ mặc tình mà thụ hưởng, chẳng nhận ra hạnh phúc của mình. Đến khi rơi vào cơ cực mới nhận ra hạnh phúc đơn giản là thế.

Và ta cảm thấy mình lớn hơn, trưởng thành hơn khi xa rời vòng tay thân yêu của cha mẹ mình!

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

Kết nối