Thứ sáu, Tháng mười một 22, 2024

Hương mùi già ngày Tết

(SGTT) - Hương mùi già là hương Tết, dù hương mùi già có phai, dù bận bịu đến mấy, nhưng má vẫn hì hụi tìm cho bằng được bó rau mùi già ngày Tết.

Sau chuyến công tác vào những ngày cuối năm, quà cho má là mấy bó mùi già, quả treo lúc lỉu. Má ngẩn ngơ nhìn theo, thấy phảng phất trong hương thơm dịu dàng của loài rau mộc mạc là bóng bà ngoại lụi cụi đun nồi nước mùi. Giữa tiết trời lành lạnh của buổi chớm xuân, chỉ cần mở hé nắp vung đã thấy mùi thơm ngào ngạt bay khắp gian bếp, lan ra cả khoảnh sân trước nhà. Bà phe phẩy xua đám khói đi, khệ nệ bưng nồi nước xuống. Bao giờ bà cũng nấu hai nồi. Một nồi nước tắm thật to vào cuối năm để xua đi những ưu phiền mệt mỏi của năm cũ, đón chào năm mới đầy hy vọng và vui vẻ. Một nồi nước be bé ngày mùng một Tết để xông cho nhà cửa thơm tho, rước may mắn vào trong cả năm.

Nhưng má chỉ được tắm táp trong hương mùi của bà hai mươi mấy năm đầu đời. Má lấy chồng xa, rời đất Bắc vào tận miền Trung làm dâu. Đám trẻ con nhà má chỉ biết đến hương mùi mỗi khi được dẫn về quê.

Không cần đếm ngược đến giao thừa, chỉ cần thấy bà ra vườn gom mớ rau mùi là thấy Tết đã cận kề, là thấy rộn ràng dọn dẹp nhà cửa. Năm nào cũng vậy, lựa một khoảnh đất bé con con trồng rau mùi, bà không thu hoạch mà để nó cao vống lên, trổ bông trắng li ti. Đợi khi đám ấy già đi, lấp ló những chùm quả xanh, thân chuyển sang màu nâu tía thì có thể cắt vào nấu nước. Mùi già thì hương thơm mới sâu và giữ được lâu. Bà để lại một ôm rau mùi thật to trong nhà, số còn lại đem ra chợ bán. Len lỏi giữa những hàng, những gánh của phiên chợ giáp Tết, bó mùi già rung rinh tỏa hương thơm dịu dàng, níu chân người qua lại. Bán hết, bà dẫn mấy đứa cháu đi một vòng quanh các món ăn của chợ quê. Ánh mắt háo hức của bọn trẻ hòa trong nụ cười ấm áp của bà.

Bó mùi già cho má. Ảnh: Việt An

Chiều 30 Tết, cơm nước xong xuôi, bà lùa hết đám trẻ con đi tắm. Mỗi đứa một thau nước mùi ấm nóng. Hương thơm dìu dịu vấn vít trên mái tóc, trên quần áo. Tắm xong, đứa nào cũng thấm đẫm một mùi rất Tết.

Sáng mùng một, mở mắt ra, hít hà mùi nhang quyện cùng mùi rau mùi già, nghe hương xuân lãng đãng trong cái rét căm căm xứ Bắc. Mấy đứa nhỏ nhảy tót xuống giường, vội vàng thay bộ quần áo mới đã chuẩn bị từ mấy ngày trước, xếp hàng chúc Tết ông bà.

Đám trẻ con lớn lên, rồi cũng đi làm xa. Thi thoảng vẫn kiếm được bó mùi già, dúi vào tay má làm nũng nhờ má nấu nước tắm. Nhưng chúng chẳng thể tìm thấy không khí Tết lung linh như thuở còn nhỏ. Vẫn cây mùi ấy, vẫn hương trầm vi vút nhưng lòng không còn xốn xang được như xưa.

Riêng với má, mấy chục năm xa quê, hương nước mùi ngày Tết cứ hoang hoải trong má, mà phải là hương mùi quyện với khói bếp củi hăng hắc, ám tro, quẩn quanh trong tiết trời lành lạnh. Sau này, bếp củi thay bằng bếp dầu, rồi bếp ga. Khói bếp tan dần, mùi Tết cũng tan dần.

Thậm chí bây giờ nhiều nhà còn chẳng phải mua rau mùi già về nấu nước. Nhiều loại nước hoa công nghiệp lên ngôi; hương mùi già đành khiêm nhường lùi lại phía sau. Thời đại thương mại điện tử nên mọi thứ đều nhanh gọn, tiện lợi hơn với nước mùi chưng cất sẵn được bán trên mạng, chứ chẳng cần người ta phải tự tay nấu nước mùi.

Má chép miệng, hương mùi già là hương Tết. Nhưng điều quan trọng hơn là không khí quây quần bên gia đình, là cùng nhau chuẩn bị, sắm sửa Tết. Vì vậy, dù hương mùi già có phai, dù bận bịu đến mấy, nhưng má vẫn hì hụi tìm cho bằng được bó rau mùi già ngày Tết. Và đám trẻ con đã lớn vẫn rúc vào lòng má, đòi má nấu nước mùi đón xuân.
Tết đã về!

Việt An

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

Kết nối