Thứ bảy, Tháng mười một 30, 2024

Mẹ, con và Pokemon

Dương Vy Quyên -    

Chiều Chủ nhật, nắng còn chưa tắt, Bi xỏ chân vào đôi giày thể thao còn mới cáu rồi xin phép mẹ và ông nội ra công viên gần nhà chạy bộ. Với một cậu bé mà ngày cuối tuần chỉ biết trốn trong phòng, chúi đầu vào màn hình laptop như Bi thì đây có thể xem là một biểu hiện lạ, gây “chấn động” gia đình. Chị Phương, mẹ của Bi, đang lau nhà phải sững lại, còn ông nội thì hơi chau mày nhìn con dâu như muốn hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với đứa cháu đích tôn của ông thế này?” Lúc đó, nếu bố của Bi có ở nhà chắc hẳn cũng sẽ ngạc nhiên không kém.

4__pokemon-go

Bi là tên gọi thân mật ở nhà của cậu con trai đang học lớp mười của vợ chồng chị Phương. Là con một, lại là cháu đích tôn nên Bi được ông nội và bố hết mực cưng chiều. Nhưng thật may mắn, về cơ bản Bi là một đứa trẻ hiền lành, cậu chỉ làm người lớn phiền lòng vì mê chơi game. Nhưng hôm nay thì phiền muộn kết thúc rồi, quý tử của chị Phương đã chịu mở cửa bước ra ngoài. Đôi giày thể thao chị mua tặng sinh nhật năm ngoái cuối cùng cũng được dùng. Đây thật sự là một tin vui cho cả gia đình sau bao năm sống trong phiền lo khi thấy con trai chìm đắm trong thế giới ảo. Tối nay, nhất định chị sẽ nấu một món gì đó thật ngon cho con.

Bảy giờ tối, mâm cơm thịnh soạn đã bày sẵn trên bàn. Ngoài trời mưa lất phất mà Bi vẫn chưa về. Ông nội đi ra công viên gần nhà tìm nhưng không thấy đâu. Điện thoại gọi, đầu dây bên kia không nghe máy. Chị Phương bèn gọi cho bạn thân của con trai, hóa ra hai đứa đang ở cùng nhau. Chị thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi lại lo lắng khi biết con trai đang ở một nơi cách nhà độ mươi cây số. Một đứa ốm yếu như Bi thì không thể nào đi bộ xa thế được. Chị vội phóng xe đi đến chỗ con trước khi mưa bắt đầu nặng hạt.

Một góc công viên nơi Bi và bạn bè đang chơi đông nghịt người. Trên tay ai cũng cầm một chiếc smartphone. Những gương mặt trẻ măng đang dán mắt vào màn hình. Bi vẫn không biết mẹ đang ở sau lưng mình. Cậu vừa đi vừa chạy vừa quẹt quẹt trên màn hình, thỉnh thoảng la to khoái trá cùng bạn. Đoạn cả nhóm xúm lại một góc để bình luận, rồi cả nhóm lại tản ra tiếp tục đi vòng vòng và lại quẹt quẹt…Hóa ra đây là thứ đã có thể kéo chàng lười nhà chị bước chân ra ngoài vận động.

Trời bắt đầu mưa to hơn, nhưng Bi và nhóm bạn vẫn chưa tỏ vẻ gì là dừng lại. Cậu đã cất công đi bộ cả chục cây số để lùng sục, tìm kiếm một con Pokemon quý hiếm, thay vì nằm nhà bắn Halflife hay vào Facebook. Vậy mà giờ đây, chưa bắt được con nào đã bị mẹ “áp tải” về. Bi nhăn nhó ngồi sau xe mẹ, tay vẫn ôm chiếc điện thoại và chẳng nói câu nào.

Nhưng kìa, màn hình báo có một con Pokemon ở ngay gần đây. “Mẹ, dừng, dừng, có Po gần đây,” Bi la lên. Chị Phương vội bật xi nhan tấp xe vào lề. Xe chưa dừng hẳn, Bi đã nhảy phóc xuống mà không bận tâm xe cộ từ phía sau, báo hại chị Phương phải nghe những người đi phía sau la ó, phàn nàn. Mặt thằng bé tươi tỉnh hẳn ra khi quay lại. Nó khoe vừa bắt được một con Golbat rồi bảo mẹ từ đây về đến nhà dừng thêm vài lần nữa giúp nó. Dù không hiểu Golbat là con gì nhưng vì tò mò muốn biết thêm về trò chơi khiến con mê mệt, chị cũng đành chiều theo ý con.

Cả đoạn đường về nhà, chị lái xe theo hiệu lệnh của con trai: “Mẹ, dừng xe”, “Đợi con một chút”, “Đi tiếp đi mẹ”… Bi chăm chú theo dấu vết của những con Pokemon bất chợt xuất hiện đâu đó trên đường. Được mẹ chiều, anh chàng bắt đầu nói nhiều hơn về những con Oddish, Kabuto, Seel, Squirtle… mà cậu mơ ước có được trong bộ sưu tập. Những cái tên phức tạp này làm chị Phương ù cả tai, nhưng chị cũng tạm hiểu được vì sao bọn trẻ lên cơn cuồng trò chơi này như thế.

Bi bảo trò này thú vị gấp mấy lần so với trò bắn súng mà ngày trước cậu vẫn thường chơi. “Những con Pokemon là ảo, nhưng không gian nó ẩn náu là thật, mẹ ạ”, Bi hồ hởi miêu tả với mẹ. Bà mẹ trẻ không những không mắng con vì tội mê game mà còn có vẻ chăm chú nghe. Vậy là anh chàng này được đà kể luôn miệng. Bữa cơm tối của gia đình hôm đó tràn ngập những câu chuyện đi săn Pokemon của cậu và đám bạn. Ông nội tuy không hiểu mấy nhưng vẫn bị hút vào câu chuyện khi nghe thằng bé kể cái hẻm cụt bé tí sau nhà có lần tự nhiên xuất hiện một con Machop, rồi cả gốc cây trong công viên gần nhà mà ông vẫn hay ngồi nghỉ sau khi tập thể dục, cũng từng có một con đang trốn ở đó.

Dù vẫn muốn con trai ở nhà chăm chỉ học bài, đọc sách hơn là chơi game, nhưng thật lòng thì trò săn Pokemon này lấy cảm tình của chị nhiều hơn là những trò đua xe, bắn súng của con ngày trước. Việc thay đổi cách chơi từ hình thức ngồi ì một chỗ chuyển qua di chuyển khắp nơi đã kéo được chàng lười nhà chị ra ngoài, đi bộ, một điều mà mấy năm nay, chị không tài nào khuyên được. Nhưng cũng chính việc di chuyển nhiều này cũng khiến chị lo lắng. Chị sợ con mải mê chạy theo lộ trình của bản đồ ảo mà quên mất không gian thực – đường sá đông đúc xe cộ xung quanh. Chưa kể, lỡ chạy theo một con Pekemon nào đó mà Bi một thân một mình lao vào chỗ vắng, chẳng may lại xảy ra chuyện gì. Chị biết, những lo lắng ấy nói ra lúc này cũng khó đọng lại trong đầu một đứa đang mê chơi, lại đang ở tuổi dở dở ương ương như con trai chị.

Nhưng rồi thằng bé dường như đã có thêm đồng minh chơi cùng là ông nội. Ông chăm chú ngồi nghe nó hướng dẫn cách chơi. Và điều bất ngờ nhất trong buổi tối đã diễn ra. Không biết là do tài thuyết phục của thằng bé hay sự tò mò của ông nội mà sáng hôm sau, nó đã kéo được ông ra công viên gần nhà đi săn Pokemon. Hai ông cháu mang cả ba lô để đựng bình nước, một ít trái cây và không quên cột dây giày thể thao thật chặt như thể chuẩn bị cho một cuộc dã ngoại cuối tuần.

Nhìn thấy cảnh ấy, chị Phương không khỏi buồn cười khi nhớ lại cảnh săn Pokemon tối qua mà chị vô tình tham gia cùng con. Đã lâu lắm rồi, hai mẹ con mới cùng làm chung một cái gì đó. Lâu lắm rồi, thằng bé mới chia sẻ nhiều thế với người lớn trong nhà. Bỗng dưng, chị thấy biết ơn những con Pokemon ảo đã phá tan bầu không khí yên tĩnh, buồn tẻ, mỗi người một việc diễn ra đều đều ở gia đình chị trong suốt thời gian dài. Những lo lắng vẫn còn đấy, nhưng lúc này chị nghĩ mình đã tìm được biện pháp. Có cách nào tốt hơn để con cái nghe lời bố mẹ là làm bạn cùng nó. Tưởng tượng mỗi tối cuối tuần, sau giờ cơm, Bi, ông nội và có thể sau này cả bố Bi vừa đi dạo công viên vừa bắt Pokemon. Nghĩ vậy, chị thấy vui trong lòng. Bởi dẫu sao đó cũng là một cách để gần con mà, huống hồ cả nhà lại được vui vẻ cùng nhau.

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

Kết nối