HUỲNH THỊ THƯỚC -
Gần cuối tháng Chạp, không khí bắt đầu se lạnh. Hai bên đường, những chậu hoa mai đã được hái trụi lá. Những búp non nhỏ xíu như muốn xé cánh, muốn bung ra cùng lúc vì đang căng tràn sức sống. Tôi nửa muốn thời gian qua thật nhanh để được về sum vầy dưới mái nhà quê cùng gia đình, nửa lại muốn thời gian chậm lại, cho mình chu toàn mọi việc, để được về hưởng một cái tết thật trọn vẹn bên mẹ.
Đã hai năm rồi, hai cái tết tôi sống xa xứ, xa mẹ, cô đơn một mình nơi đất khách, lòng luôn đau đáu về quê xưa. Con gái mẹ nay đã trưởng thành, bằng cả nghị lực và sự cứng rắn mà mẹ truyền dạy, con đã cố gắng không làm mẹ thất vọng. Nhưng con đã làm mẹ buồn lòng, khi để mẹ đón hai mùa xuân qua mà thiếu vắng con. Mẹ biết không, khi ngoài đường nhộn nhịp, mọi người rộn ràng chuẩn bị đón tết, thì con lại tất bật với công việc dồn dập mùa cuối năm. Và khi gia đình người ta quây quần bên nhau đón giao thừa, thì con lại âm thầm tủi thân, khóc trên căn gác xếp có một mình. Đây là lúc con nhớ gia đình nhất.
Mỗi lần gặp anh chị, nghe anh chị kể về mẹ, cúng giao thừa xong, mẹ lại ra sau hè ngồi khóc, là con không cầm được nước mắt mẹ ơi! Năm nay nhất định con sẽ đón xuân cùng mẹ và gia đình. Con đã lớn, biết đâu năm sau con lại đi xa mẹ hơn một đoạn đường nữa, biết đâu năm sau con lại đi làm dâu, không được cùng mẹ dọn mâm cúng tết, và lại ở đó mà nhớ mẹ? Dù ở bất cứ nơi đâu, có vui vẻ mấy đi nữa, con vẫn không vui được trọn vẹn bằng khi ở bên mẹ.
Mấy gói quà tết con đã chuẩn bị sẵn, chỉ chừng này tuần sau thôi, là con được tung tăng bên mẹ đi chợ tết, được ngồi canh lửa nồi bánh tét cùng mẹ. Những buồn vui của hai năm qua con sẽ tâm sự cùng mẹ... Chỉ mới nghĩ đến đây là con vui lắm mẹ ạ!
Chiếc xe lăn bánh chầm chậm rồi dừng lại trước đường lớn. Hai bên đường thấy không khí xôn xao hẳn. Dân quê mình năm nay chuẩn bị đón tết nhộn nhịp ghê mẹ nhỉ? Ngôi nhà nhỏ thân thương của mình nằm khuất dưới lùm cây, cách con đường một thửa ruộng lớn. Mùa gặt đã qua, giờ chỉ còn trơ gốc rạ. Dáng gầy của mẹ đứng trong hiên nhà che mắt nhìn ra. Nhận ra con, mẹ hối hả băng qua đám ruộng, chạy ra đón, thay vì phải đi men theo con đường làng nhỏ.
Nước mắt con chực trào khi thấy mẹ ốm đi và già hơn xưa, nhưng nụ cười của mẹ thật tươi và bao dung, con nghe lòng mình ấm lại. Vẫn nụ cười hiền và giọng mắng yêu cố hữu: “Cha mày! Giờ này mới chịu về”. Nhưng mẹ ơi, cũng vì miếng cơm manh áo, ở quê mình quanh năm lam lũ với ruộng đồng, cực nhọc là vậy nhưng vẫn thiếu thốn trăm bề. Con lại muốn nhà mình còn giữ một chút quê, để có một nơi chốn đi-về, nên mới đành xa mẹ, chứ xa mẹ con cũng buồn biết bao.
Tối nay, con sẽ ôm mẹ thật chặt để ngủ, để hít mùi mồ hôi thơm thơm của mẹ, mà con đã thiếu thốn quá lâu rồi.