Thứ bảy, Tháng mười một 30, 2024

“Thầy giáo” của con

Bích Nhàn -  

Tôi học không xuất sắc nhưng với môn văn lại thường được thầy cô khen sáng sủa, văn phong lưu loát, còn bạn bè nhìn tôi bằng ánh mắt thán phục, chúng gạn hỏi bí quyết. Tôi chỉ cười cười.

morning-observation-42-1jdtvr7

Bây giờ, tôi đã là cô giáo và không quên lúc nhỏ ba đã rèn dũa mình như thế nào. Lúc nhỏ, tôi sợ nhất là học tập làm văn. Tới tiết trả bài, đường nào bài tôi cũng là một “điển hình” về lỗi chính tả và cách hành văn, được đọc và sửa để bạn bè rút kinh nghiệm. Nét chữ nghiêng ngả, bài tập làm văn luôn bị mấy đứa bạn trong lớp đặt cho cái tên “ngắn như măng cụt”.

Thấy tôi yếu môn văn, ba bắt tay kèm cặp, tối tối ông bắt tôi đọc sách: “Đọc nhiều sách con sẽ thuộc mặt chữ, khó sai chính tả”. Khi học văn miêu tả, ông bắt con gà trống bỏ giữa sân và yêu cầu tôi ngồi nhìn ở nhiều góc khác nhau. Ba không quên nhắc tôi so sánh, liên tưởng mỗi khi miêu tả. Nếu tả bác nông dân, ông cõng tôi ra đồng nhìn bác nông dân cày ruộng và tôi sẽ phải hình dung những gì mình thấy, sẽ phác họa lại bằng ngôn ngữ. Hàng đêm, ông kể tôi nghe những câu chuyện, giảng giải cho tôi nghe nghĩa đen nghĩa bóng của ca dao, tục ngữ.

Mỗi đêm, ông ra một đề văn và tôi sẽ làm và sau đó bắt tôi kiểm tra lỗi chính tả nhiều lần. Có khi, ông viết lại, giữ nguyên ý của tôi nhưng diễn đạt trơn tru gọn gàng lại. Nhiệm vụ của tôi là đối chiếu bài mình và bài của ông vừa sửa. Và cứ như vậy, tới năm lớp 10, tôi trở thành một cô nữ sinh giỏi văn.

Khi trở thành cô giáo vùng cao và cái thời giáo án còn chép tay, mỗi lần ông lên nội trú thăm con gái thì sẽ mở giáo án ra xem. Ông than chữ xấu phải rèn chữ và nói: “Cô giáo ghi bảng chữ không đẹp thì làm sao kêu học trò viết cho rõ ràng, sạch đẹp”. Tôi không chịu tiếp tục học chút nào nữa nhưng ông nói nếu muốn học trò nể phục thì phải học. Tôi đành phải mua vở rèn chữ về rèn, mà thiệt, chữ viết tôi thay đổi tốt lên nhiều.

Bây giờ, ba tôi đã lụ khụ, lưng đã còng, mái tóc không còn cọng đen. Mỗi khi tôi có bài được đăng báo, với ai đó, có thể nó là một việc nhỏ nhưng với tôi nó là một việc rất đáng khoe. Tôi hồ hởi đem về khoe ba như là món quà mà tôi tri ân “thầy giáo” của mình. Ba tôi lấy kính ra, vẫn không thể đọc được, tôi sẽ đọc ba nghe.

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

Kết nối