Thứ hai, Tháng tư 21, 2025

Thực phẩm mà biết nói năng…

Trương Huỳnh Như Trân -

Nhìn thấy khoai mì bán ở lề đường, không dưng mà nhớ quê “sảng”, nên có người chật vật quay xe lại giữa phố đông người để mua. Mua một túi khoai mì, là để mua một chút hoài niệm đó thôi. Một túi khoai mì dường như lạc lõng giữa khu trung tâm đô thị hào nhoáng, nó làm ta nhớ biết bao nhiêu nồi khoai mì chống đói mùa giáp hột. Những lát mì to, sượng đã từng là thức ăn quà vặt quý giá tuổi thơ.

khoai-mi

Háo hức nhấm một miếng khoai mì ở phố, bỗng đâm ra ngơ ngẩn. “Khoai mì” ngọt đường, thơm mùi hương lạ lẫm mà không có mùi… khoai mì. Làm sao một người sinh ra từ khoai lang, khoai mì lại có thể nhầm lẫn mùi vị ấy được, dù đã cách xa bao năm?

Đâu chỉ có khoai mì. Bây giờ mỗi lần ăn bắp luộc mà nghe mùi… bắp là đã ồ lên sung sướng. Tương tự như vậy, cà chua không còn mùi cà chua, khổ qua bớt đắng, cải ngồng bớt cay. Thịt heo, thịt bò mua về chưa chắc nó là thịt heo hay bò. Cá con nào con nấy được ướp u rê tươi roi rói. Thương thay thực phẩm ở thời náo loạn, bị “đánh mất mình” mà không biết nguyên nhân vì đâu. Có gì đâu. Đó là thời mà mọi mùi vị nguyên bản mất đi dưới tác dụng của tầng tầng lớp lớp thuốc trừ sâu, thuốc tăng trưởng, chất bảo quản, chất tạo nạc, chất làm tươi… Thời mà những giá trị thật phôi phai dần tới chỗ tuyệt diệt, cho sự lên ngôi của cái giả: mực giả, gạo giả, trứng gà giả, dưa hấu giả…

Khi lòng lương thiện bị đánh tráo, sự trung thực bị mất cắp, thực phẩm cũng mất luôn bản chất thật sự của mình khi bị hóa chất xâm lấn tới tận cùng. Nếu thực phẩm mà biết nói năng, chắc sẽ có những bản cáo trạng hùng hồn cho sự xâm thực tàn bạo này.

Những cánh đồng, những ruộng lúa, những luống rau, vì đâu lại đi đến chỗ giả dối đến vậy, khi quyền được thanh sạch, tự nhiên, chân chất như nguồn cội ban đầu đã không còn. Vì sao nhu cầu cơ bản của con người lại bị đe dọa tới khủng khiếp, khi những nguy cơ ung thư như bản án tử treo lơ lửng trên đầu bất cứ ai.

Để rồi khoai lang, khoai mì ngậm ngùi khi chúng không còn mùi khoai nữa. Trái bắp luộc bằng pin có vị nhạt thếch mà nhớ mùi bắp luộc thơm phức và nước luộc bắp ngọt ngào vô kể.

Rồi con người cũng như thực phẩm kia, bị nhiễm độc cơ thể, mang trong cơ thể những căn bệnh mạn tính mà gia đình, xã hội phải liên lụy.

Vẫn còn những nhóm người yêu chuộng nguồn thức ăn “thuận tự nhiên”, đấu tranh cho thực phẩm sạch, nhưng cũng chỉ như hạt muối bỏ bể giữa muôn trùng gian dối.

Vì vậy mà chiều nay có một người đứng giữa phố đông, ngơ ngác tìm hoài không ra mùi vị khoai mì trong túi khoai mì vừa mua. Người bỗng rơi vào vòng xoáy hoang mang khôn cùng, khi cảm thấy dường như vị giác của mình đã bị đánh lừa từ lâu lắm.

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

Kết nối